Friday, May 23, 2008

Xin cám ơn những người bạn của tôi

Saigon-Vietnam's Blog

Chỉ thoáng có mấy tuần mà hàng loạt những gương mặt quen thuộc hàng ngày của bọn mình không thấy xuất hiện nữa. Thoạt đầu thì không để ý nhưng đến khi bắt đầu nhận ra sự trống vắng này thì đã quá muộn, không kịp nói lời từ giả. Vì ít ra trong số đó cũng có một vài gương mặt mà mình đã có lần diện kiến.

Cho dù họ là ai, bao nhiêu tuổi, làm nghề gì, và tham gia nhóm nhằm mục đích gì, thì mình cũng mặc, chỉ không hiểu ai đã là thủ phạm của sự biến mất này? Mình không muốn nghĩ đến, cũng không dám nốt. Không hiểu sao chỉ nghĩ đến chuyện nghi kỵ là mình đã thấy xấu hỗ rồi, vậy mà ai đó đã làm ra cái chuyện thất đức này. Quả thật mình suy nghĩ quá "ngây thơ" khi tin rằng người ngay có thể thuyết phục kẻ gian.

Từ khi mới lớn, được một nữ tu khả kính giới thiệu quyển "Đắc Nhân Tâm" và bà bảo rằng: "Những gì nhận được nhưng không hãy cho một cách nhưng không" ("Nous ne recevons rien que nous ne devions donner")

Có lẽ vì ảnh hưởng của quyển sách này mà mình đã trở nên quá cả tin chăng? Đôi khi nhận biết được cái rủi ro nhưng vẫn bướng bỉnh chấp nhận. Điều này hoàn toàn ngược lại với tâm địa của những người làm chính trị là "thà nhầm còn hơn sót". Bỡi thế, không lạ gì ở những chế độ quân trị và công an trị, sự tàn bạo này của giai cấp thống trị còn nhân lên gấp nhiều lần, và công lý sẽ mãi mãi là xa xí phẩm đối với người dân lương thiện.

Kiểm lại những ngày tháng đã qua hay những người mà mình từng gặp, hẳn ai cũng tìm ra được những khoảnh khắc đáng nhớ hay những con người thân thiện và tốt bụng. Nhưng rải rác đâu đó cũng có những khúc quanh không mấy dễ chịu, những con người xảo trá bất lương. Cũng may là mình đang sống ở một nơi thanh bình, một quốc gia mà người dân thật sự có "Độc Lập - Tự Do - Hạnh Phúc" cho dù trên các mẫu đơn từ không bao giờ thấy dòng chữ này.

Thật là khốn nạn cho dân tộc nào phải sống dưới ách cai trị của bọn mọt nước sâu dân, chỉ làm những gì vừa lòng ngoại bang, còn dân mình thì thẳng tay đàn áp và bịt miệng. Giặc đứng sau lưng thì còn quay lại mà đánh, chớ nó đứng trên đầu thì chỉ còn biết kêu trời?

Mình không dám nhận những từ ngữ to tác như "yêu nước", "ái quốc" v.v... như một số bạn, mình chỉ cảm thấy bức xúc khi nhìn thấy lãnh thổ quốc gia thì bị ngoại bang lấn chiếm, còn bộ máy cai trị thì bị bọn chúng điều khiển từ xa.

Ôi những này cuối tháng Tư của người Việt sao mà tàn nhẫn thế! Nó không còn là một tháng đen tối cho những ai còn ưu uất vơi kỷ niệm xưa, mà nó sẽ mãi mãi là những tháng ngày ô nhục trong lịch sử dân tộc. Khi mà giặc ngoại xâm, được chính quyền địa phương bảo vệ như nguyên thủ quốc gia, ngang nhiên mang "bia chủ quyền lãnh thổ" đặt ngay trên đường phố Sài Gòn.

Không phải là ngẫu nhiên khi hơn 80 triệu dân dường như không ai còn chút sĩ diện mà lên tiếng phản đối. Không phải vì họ không nói hay không muốn nói mà vì họ đã bị tước mất tất cả các quyền và khả năng để nói, kể cả đối với những cán bộ cao cấp nào dám đứng về phía quần chúng. Cho dù là thủ đoạn có đê tiện đến đâu thì những con robots công an được điều khiển từ xa này cũng sẽ quyết không chừa, ngay cả trên thế giới ảo. Bỡi bọn chúng hiểu rằng sức mạnh quần chúng và dân trí là 2 điều đáng sợ nhất của bất kỳ một chế độ độc tài nào trong lịch sử cận đại.

Cư dân mạng, chúng ta hãy cùng làm những gì mình có thể làm được để giúp mọi người có điều kiện tiếp cận thông tin đa chiều. Hãy tạo ra những mạng liên thông để không bao giờ bị cô lập. Hãy giúp xây dựng sức mạnh quần chúng và nâng cao dân trí vì đó chính là vũ khí duy nhất có thể chống lại bạo quyền.

Xin cám ơn những người bạn của tôi, những người đã gặp và chưa từng gặp. Những người đã bị buộc phải "đi xa" chỉ vì muốn nói lên sự thật, cũng như những người phải chịu thiệt thòi quyền lợi cá nhân để cho chúng ta có điều kiện bày tỏ ý kiến hôm nay. Các bạn là ai thì tự biết, hy vọng cái thế giới ảo này một ngày nào đó sẽ mang chúng ta đến với hiện thực tươi sáng hơn cho nhân loại, ít ra là cho những ai còn bị áp bức và kềm kẹp.

No comments: