Thursday, April 06, 2006

Kim Jong Il và những công trình thế kỷ

Saigon-Vietnam's Blog

Cộng Hoà Dân Chủ Nhân Dân Triều Tiên cùng với Cuba, Trung Quốc và Lào hiện vẫn còn là những người bạn thân thiết của CSVN. Tuy VN không hoàn toàn ủng hộ chính sách của họ nhưng không bao giờ cho phép công khai bình luận trên các phương tiện truyền thông. Người ta được quyền phê phán và bình luận mọi thứ về các quốc gia dân chủ, nhưng tuyệt đối không bao giờ đưa tin bất lợi cho những quốc gia CS.

Báo Tuổi Trẻ gần đây đã bạo gan nhắc đến chuyện chọn người kế vị của Kim Jong Il mà không dám bình luận gì cả, có lẽ sợ bị đánh giá là "mất quan điểm giai cấp". Ở những quốc gia CS, người dân không bao giờ được phép biết sự thật về các lãnh tụ của họ và của những nước CS khác. Tuy nhiên, chỉ cần vượt qua được cái tường lửa thông tin CS thì người ta sẽ có vô số tư liệu công khai về tất cả mọi thứ.

Lãnh tụ vĩ đại Kim Jong Il (Great Leader Kim) là cách gọi bắt buộc cho bất kỳ ai ở Bắc Triều Tiên khi muốn nhắc đến cái tên Kim Jong Il, không có ngoại lệ. Vị Pharaon của bán đảo Triều Tiên này có dáng vấp khá khiêm tốn so với đồng bào của mình, nhưng là con người luôn có tư duy tầm cỡ thế kỷ, ngông cuồng và bốc đồng. Có thể nói không ngoa khi đánh giá Kim là sự kết hợp giữa hai con người Stalin và Mao Trạch Đông.

Nếu như hầu hết các nhà lãnh tụ CS trên thế giới đã nhận ra sai lầm của đảng mình trong quá khứ về chính sách đối nội cũng như đối ngoại thì Kim và Castro vẫn còn là hai con khủng long của phong trào CS. Tuy nhiên, về cái tính chơi ngông thì Kim vẫn giữ vị trí vô địch.

Có lẽ không ai còn lạ gì với tuyên bố gần đây của Kim về chương trình chế tạo vũ khí hạt nhân của Bắc Triều Tiên. Một quốc gia không có thu nhập, không có lương thực thì lấy đâu ra tiền mà sản xuất vũ khí, chớ chưa nói đến vũ khí hạt nhân? CIA gần như chắc chắn rằng Kim đã sống nhờ vào công nghiệp in ngoại tệ giả và làm hàng giả như thuốc lá, rượu mạnh v.v...

Đài Discovery có làm một chương trình phóng sự về tội ác của Kim Jong Il và những chính sách đàn áp mà Kim đã và vẫn còn đang thực hiện lên người dân Bắc Triều Tiên. Ở đó, những trại giam đặc biệt kiểu Gulắc vẫn còn được duy trì để giam giữ những người bị kết tội "phản động", làm tay sai cho đế quốc, hoặc chỉ đơn giản vì họ là hàng xóm hay người thân của những người bị tội mà thôi ...

Không khí sống của người dân Bắc Triều Tiên hiện nay vẫn còn giống như thời kỳ đấu tố ở miền Bắc VN những năm sau 1954. Kim áp dụng một chính sách cực kỳ tàn bạo và nghiêm khắc để loại trừ một cách tuyệt đối mọi mầm mống chống đối từ phía dân chúng. Nguyên tắc nổi tiếng của Kim là hễ một gia đình có người bị phát hiện bất kính với lãnh tụ, hay có những phát biểu khác với chủ trương của Đảng thì cả 4 gia đình chung quanh đều phải chịu chung hình phạt. Vì vậy, để tránh bị hoạ lây, người ta không có cách nào khác là phải tự giác tố cáo hàng xóm.

Về mặt bưng bít thông tin thì Kim không hề có đối thủ. Để bảo đảm tín hiệu truyền thanh và truyền hình của các thế lực phản động không thể đến được tai và mắt của dân Bắc Triều Tiên, ngoài việc phá sóng, Kim đã ra lệnh cho tất cả mọi người phải mang radio và tv đi đăng ký. Cơ quan văn hoá chỉ cấp giấy phép sử dụng cho những thiết bị điện tử này sau khi đã thay đối linh kiện và cấu trúc để bảo đảm là chúng chỉ có thể bắt được tín hiệu của những đài nhà nước mà thôi. Cách làm đơn giản nhất là hàn chết bộ phận rà và chọn đài.

Cuba tuy rất dè dặt với người nước ngoài nhưng vẫn cho xây dựng một thế giới riêng cho du khách để thu ngoại tệ, còn CHDCNDTT thì không, đây là một quốc gia duy nhất trên thế giới không cho phép người nước ngoài được tự do vào thủ đô cũng như nhiều vùng lãnh thổ khác. Còn phóng viên thì lại càng khó có được visa nhập cảnh.

Cách đây ít hôm, nhân cuộc hội ngộ của những người thân từ hai miền Nam, Bắc do hai bên tổ chức hàng năm, một phóng viên truyền hình Nam Hàn đang phỏng vấn và bình luận về trường hợp một người dân Bắc Triều Tiên. Nhân vật này được anh ta giới thiệu với khán giả là đã bị chia cắt với gia đình vì bị bắt cóc vào những năm 60 của thế kỷ trước chớ không phải do chiến tranh. Thế là cầu truyền hình qua vệ tinh lập tức bị cắt, làm ảnh hưởng đến tất cả các hảng tin khác. Anh chàng phóng viên này sau đó được yêu cầu lập tức rời khỏi lãnh thổ Bắc Triều Tiên.

Ngành du lịch ở Bắc Triều Tiên gần như không tồn tại, công nghiệp thì cũng không, ngoại trừ ngành sản xuất vũ khí hạt nhân, còn nông nghiệp, vốn là cái bầu sữa duy nhất cho người dân, thì suốt chục năm qua cũng ở trong tình trạng dở sống dở chết vì thiếu phân bón cũng như nông cụ và nhiên liệu. Thị dân, bất kể thành phần, hàng năm vẫn còn phải thay phiên nhau ra quân về nông thôn làm ruộng cùng nông dân theo quy định của nhà nước. Giống hệt như chế độ nghĩa vụ lao động thời trước ở VN.

Ngoài việc có chung nhiều cá tính tương tự như những lãn tụ CS khác, Kim Jong Il còn là người có tính nghệ sĩ và ảo tưởng rất lớn. Ông luôn ôm ấp những ước mơ vĩ đại xứng đáng với danh hiệu "Lãnh Tụ Vĩ Đại" mà nhân dân Bắc Triều Tiên bị bắt buộc phải dùng để gọi ông, cũng như đã từng gọi cha ông và có thể là cả con trai và cháu trai của ông sau này.

Không như Hồ Chí Minh hay Fildel Castro vốn khiêm tốn giản dị trong lối sống cũng như rất thực tế trong những hoạch định có tính chiến lược, Kim Jong Il luôn có những chủ trương táo bạo ngông cuồng, thậm chí vượt quá khả năng của mình và bất chấp hậu quả ra sao.

Bình Nhưỡng là sự tương phản hoàn toàn với La Habana. Những ai có cái may mắn được đến Bình Những sẽ không khỏi ngạc nhiên với khung cảnh đô thị hiện đại, tươm tất của một quốc gia mà phần lớn người dân đều phải sống nhờ viện trợ lương thực quốc tế. Toàn thành phố chỉ có vài ngàn xe ô tô quốc doanh. Phương tiện di chuyển công cộng chủ yếu là xe bus, xe điện ngầm và ... đi bộ; xe đạp từng bị cấm trong một thời gian dài ở Bình Nhưỡng. Chính phủ Bắc Triều Tiên đặc biệt chú ý đến việc bảo dưỡng những công trình kiến trúc ở thủ đô, không như những thủ đô của những quốc gia cộng sản cũ.

Tuy nhiên Bình Nhưỡng là nơi duy nhất trên toàn lãnh thổ Bắc Triều Tiên có được sự quan tâm đặc biệt đó của nhà nước. Ảnh chụp từ vệ tinh ngang qua bán đảo Triều Tiên vào ban đêm cho thấy sự tương phản giữa 2 miền Nam Bắc như ngày và đêm. Toàn bộ miền Bắc chìm trong bóng tối, ngoại trừ Bình Nhưỡng có chút ánh sáng đèn điện, trong khi toàn miền Nam thì sáng rực suốt đêm.

Du khách được cấp visa vào Bắc Triều Tiên chỉ chưa đầy 200,000 người mỗi năm, phần lớn đều không được đến Bình Nhưỡng và không bao giờ được tự do đi lại. Số người được phép đến BN chỉ chiếm một tỉ lệ rất nhỏ, cở vài ngàn mỗi năm.

Trong khi hiện trạng tại VN và TQ cho thấy các thành phố lớn đều không đủ phòng nghỉ cao cấp cho khách du lịch, thì ở Bình Nhưỡng, một khách sạn 5 sao với sức chứa vài trăm phòng thường chỉ phục vụ vài chục khách mỗi ngày.

Kim Jong Il và cha của ông, cũng là lãnh tụ vĩ đại, Kim Il Sung, đều là những người thích những công trình xây dựng vĩ đại tầm cỡ thế kỷ. Không chỉ để tôn vinh cái vĩ đại của mình mà còn để cạnh tranh với kẻ thù của họ là "bọn bán nước Nam Hàn", cho dù có phải sử dụng đến hơi thở cuối cùng của người dân Bắc Triều Tiên.

Khi Nam Hàn chuẫn bị xây dựng hệ thống tàu điện ngầm ở Seoul thì cũng là lúc Kim Jong Il được cha giao cho trọng trách thực hiện công trình đường tàu điện ngầm Bình Nhưỡng.





Công trình này được tăng tốc để hoàn thành tuyến tàu đầu tiên trước thời hạn (tháng 9 năm 1973, gần một năm trước khi Seoul khánh thành tuyến tàu đầu tiên của họ).

Thành phố Sài Gòn với mức sống và tiềm năng kinh tế cao gấp nhiều lần Bình Nhưỡng nhưng hiện vẫn chưa có tàu điện ngầm, còn Bình Nhưỡng đã có hệ thống tàu điện ngầm cách đây hơn 30 năm! Điểm đáng chú ý hơn cả là hệ thống giao thông tốn kém này chưa bao giờ chạy hết công suất vì không có nhiều người sử dụng. Những ảnh chụp lén của người ngoại quốc cho thấy hành khách metro tuy không nhiều nhưng thường ăn mặc khá lịch sự kiểu nhân viên ngoại giao hay thương gia.

Công trình này được sự hỗ trợ kỷ thuật của Liên Xô và Trung Quốc. Đầu máy thì nhập từ Đông Đức. Kinh phí của hệ thống tàu điện ngầm Bình Nhưỡng chưa bao giờ được công bố. Có người còn tin rằng hệ thống hoành tráng này chỉ là bề mặt thôi, bên dưới nó còn có một hệ thống đường xe điện bí mật, giống như ở Mạc Tư Khoa, dẫn đến những khu công nghiệp hạt nhân và hầm trú ẩn khổng lồ dưới lòng đất.

Công trình thứ hai là tòa nhà cao 105 tầng được thiết kế để vượt qua kỷ lục của khách sạn Stamford Hotel ở Singapore trước đó một năm do người Nam Hàn thực hiện. Kim Jong Il dự định xây toà nhà này làm khách sạn 5 sao để đón tiếp đại hội thanh niên và sinh viên thế giới vào năm 1989. Theo báo giới Nhật Bản, kinh phí cho dự án này có thể lên đến hơn 750 triệu USD, tức 2% GDP. Khi hoàn thành, khách sạn 5 sao Ryugyong cao 105 tầng (330m - khách sạn cao nhất thế giới thời bấy giờ) dự định sẽ có sức chứa 3000 phòng với 7 nhà hàng xoay vòng, và 360,000 m² diện tích sử dụng. Kim Jong Il đã cho in hình toà nhà này lên bản đồ thủ đô và tem trước khi nó được khởi công, với dự định khách sạn Ryugyong sẽ là niềm tự hào dân tộc của Bắc Triều Tiên dưới sự lãnh đạo tài tình của Kim chủ tịch vĩ đại.

Tuy nhiên ngày nay nếu đến Bình Nhưỡng, bạn sẽ không còn thấy tên của toà nhà này trên bản đồ thủ đô nữa. Có hỏi thì cũng chẳng ai nói, mọi người cứ bảo là không biết. Thế nhưng chỉ cần bước ra ngoài đường, nhìn lướt qua bầu trời Bình Nhưỡng một vòng 360 độ là bạn sẽ bắt gặp ngay chiếc Kim Tự Tháp đứng sững giữa trời và vượt qua hẵn tất cả các công trình kiến trúc khác về chiều cao, trên nóc tháp vẫn còn chiếc cần cẫu nằm vắt ngang.

Khởi công năm 1987 và đến năm 1992 thì đề án này được chính thức tạm dừng vô thời hạn. Công trình này có lẽ phải được Guiness trao tặng kỷ lục về công trình kiến trúc bằng bê tông không người ở cao nhất thế giới, và ngôi nhà không cửa sổ cao nhất thế giới.

Lý do cho việc bỏ dở công trình thì không ai biết. Có người cho rằng vì kết cấu bê tông có dấu hiệu không an toàn cho sử dụng. Nhưng có người cũng cho rằng Kim bỏ dở đề án khách sạn Ryugyong đơn giản là vì thiếu tiền và thiếu điện. Hiện nay chiếc cần cẫu nằm trên nóc tháp dường như để nhắc nhở mọi người về cái công trình không bao giờ kết thúc này.

Để bù lại cho thất bại đó, Kim đã cho xây một khách sạn 5 sao khác nhỏ hơn nhiều bên bờ sông Teadong.

Tiến thoái lưỡng nan, biết làm gì với cái toà nhà vô dụng này bây giờ? Giật sập nó đi một cách an toàn thì tốn kém vô cùng, hơn nữa để có kỹ thuật implosion, chả lẽ nhờ các nước tư bản vào làm chuyện đó dùm hay sao? Còn gì là thể diện của một cường quốc hạt nhân? Thôi thì cứ để nó đó và xoá tên trên bản đồ Bình Nhưỡng, đồng thời cấm không cho ai nhắc đến cái tên Ryugyong nữa, xem ra là giải pháp thực tế nhất vậy.
6-April-2006

Tuesday, April 04, 2006

Nước Mỹ ngày nay, dưới con mắt Đảng CSVN

Saigon-Vietnam's Blog

Lâu nay, trước sự tấn công từ mọi phía của những thế lực thù địch trong và ngoài nước, các báo của Đảng chỉ chú trọng đến việc bảo vệ thành trì XHCN và tư tưởng HCM chớ không có nhiều cơ hội tấn công CNTB. Hơn nữa, trong kỷ nguyên "kinh tế trị trường định hướng XHCN" thì đi tìm cho ra ra cái xấu của nền kinh tế TBCN để lên án mà không bị back fire cũng không phải dễ, thà im lặng còn hơn.

Thế nhưng ngay trong bối cảnh rối ren của nội bộ Đảng qua những vụ tiêu cực gần đây, cùng với làng sóng "góp ý" đầy những tư tưởng "sai trái và phản động", trang lý luận của Tạp Chí Cộng Sản vừa cho đăng một bài viết về CNTB. Với tựa đề "Nước Mỹ ngày nay: Chủ nghĩa tư bản đang đe doạ giai cấp công nhân", nhà lý luận Phương Anh đã cố chứng minh cho độc giả thấy sự thối nát của CNTB và nỗi thống khổ của giai cấp công nhân ở Mỹ. Mục đích của bài viết này là dùng sự kiện quốc hữu hóa diễn ra tại Venezuela để rút ra kết luận về sự suy vong của CNTB.

Ba hiện tượng được tác giả dựa vào để đánh giá CNTB ở Mỹ là hiện tượng phá sản, giá cả nhiên liệu, và tai nạn lao động.

Tác giả này mở đề bằng một nhận định kinh điển về CNTB:

"Sự mục nát, lệch lạc của hệ thống này ngày càng thể hiện rõ rệt hơn.(...)
Tuy nhiên, chế độ này vẫn luôn là một chế độ mang tính chất đàn áp và bóc lột, chính vì vậy mà hiện nay, nó đã không còn khẳng định được vai trò lịch sử tiến bộ của mình."

Thế thì sự phồn thịnh của nền kinh tế thị trường ở VN mà Đảng hiện đang tự hào là nhờ vào cái gì? Có phải nhời vào cái hệ thống "đàn áp và bóc lột" đó hay không?

"Nhưng giờ đây, nó lại trở thành một [B]trở lực khổng lồ[/B] đối với sự phát triển đi lên của [B]xã hội loài người[/B]"

"Người giàu được cắt giảm thuế và được hỗ trợ [B]hàng triệu đồng[/B]."

"Trường hợp về tập đoàn Delphi là một ví dụ cụ thể. Tập đoàn này tuyên bố "phá sản" là một đòn mạnh giáng lên các tầng lớp lao động. Mặc dù Delphi vẫn còn cất giữ hàng tỉ đô la trong tài khoản hoặc trong các công ty ở nước ngoài, chính phủ vẫn can thiệp một cách công khai để bảo vệ cho phía chủ tư bản: chấp thuận bồi thường tiền cho những giám đốc thiếu năng lực; đồng thời, tán thành việc cắt giảm quĩ lương hưu của công nhân. Trong các ngành công nghiệp khác như công nghiệp hàng không, thực trạng cũng tương tự. Điều này đã phá vỡ bức màn che phủ về "sự công tâm của toà án" bấy lâu nay."

Những cuộc khủng hoảng như thế không phải là hiếm ở các nước tư bản. Kinh doanh luôn có yếu tố mạo hiểm, có thành công dĩ nhiên phải có thất bại. Dựa vào luật phá sản của Mỹ, Delphi tuyên bố đang trên bờ phá sản chớ không phải giải thể, vì vậy họ có quyền được bảo vệ bỡi luật pháp (Chapter 11 - Bankruptcy Protection) để còn có thể vươn lên từ thất bại đó.

Không một tên tư bản nào lại không muốn bảo vệ tài sản của mình bằng mọi giá. Vì vậy họ sẽ tận dụng mọi kẻ hở của luật pháp để làm điều đó. Những nhà tư bản mà VN đang mời gọi vào đầu tư cũng sẽ có cách hành xử tương tự mà thôi.

"Viễn cảnh về sự nổi loạn tại một thời điểm nào đó rất có thể xảy ra nếu như giá xăng vẫn tiếp tục tăng lên bởi sự trục lợi của các chủ tư bản từ việc tăng giá này đang dần dần đục khoét nốt phần lương ít ỏi còn lại của đại đa số công nhân Mỹ.

Trước đây, vào năm 1789, những người nghèo ở Paris đã nổi dậy chống lại sự tăng giá bánh mỳ thì giờ đây, người dân lao động ở Mỹ cũng có thể nổi dậy trước thực trạng giá xăng tăng vọt."

Dân Mỹ sẽ nổi dậy vì giá xăng tăng? Đúng là chính phủ Mỹ đã làm áp lực lên các công ty xăng dầu để họ bớt trục lợi, nhưng giá xăng không lệ thuộc hoàn toàn vào người Mỹ. Vì vậy dù có lên cao hơn nữa thì dân Mỹ cũng sẽ phải chấp nhận mà thôi.

"Trong năm vừa qua, giá xăng dầu ở một số vùng đã tăng từ 1,19 đô la lên 2,20 đô la / một gallon. Tại một đất nước mà trung bình, người công nhân lái xe đến hơn 7 tiếng rưỡi một tuần thì đây là một sự gia tăng khổng lồ về chi phí."

Hãy thử làm một bài tính nhỏ. Nếu chạy 30 giờ một tháng với tốc độ trung bình 40 miles/giờ (trong thành phố với nạn kẹt xe và đèn giao thông, thì chạy thế là nhanh rồi) thì đi được 1200 miles (2000KM) một tháng, như vậy tốn cở $120 (giả sử xe tiêu thụ 1 gallon/25 miles, giá 1 gal=$2.5, hay 10 cents /mile). Nếu xăng rẻ hơn 50% thì tốn $60 một tháng. Nếu chạy nhiều hơn thì cứ thế mà tính.

Như vậy cái $60 chênh lệch so với thu nhập trung bình 30 ngàn một năm (cở $2000 / tháng) của công nhân có đáng để gọi là "khổng lồ" khiến cho người ta đình công hay biểu tình không? Giá xăng dầu ở Mỹ hiện nay có cao hơn so với mấy năm trước, nhất là sau cơn bảo Catrina, nhưng vẫn còn thấp hơn Âu châu rất nhiều (cở 30%?) và tương đương với giá xăng ở VN. Sẽ không có gì là bất ngờ nếu người ta phải trả $3/gal trong thời gian tới.

Việt Nam may mắn có chút ít dầu khí nên lâu nay nhà nước có thể trợ giá. Tuy nhiên, dù muốn dù không, trong một tương lai gần việc tăng giá nhiên liệu là không tránh khỏi. Lúc đó, tác động của việc tăng giá này lên đời sống công nhân sẽ còn nặng nề hơn nhiều so với ở Mỹ.

"Một ví dụ khác là trường hợp về sự an toàn của người lao động, cụ thể là trường hợp rất thảm thương của những người công nhân mỏ than ở phía Tây Virginia. Những bi kịch như thế này là một tất yếu trong một hệ thống chỉ biết chạy theo lợi nhuận như hệ thống tư bản chủ nghĩa. Các khoản lợi nhuận của các tập đoàn sẽ tăng lên nhanh chóng nhưng cái giá phải trả ở đây là đại đa số người dân lao động."

(ghi chú: "West Virginia" không phải là "phía Tây Virginia")

Tác giả này có trí nhớ quá kém chăng? Vào tháng giêng 2006 đã có 12 người chết vì tai nạn mỏ ở Quảng Ninh, đó là chưa kể vào đầu tháng 4 2006, có một tai nạn khác gây tử vong cho mấy công nhân mỏ ở VN. Còn ở xứ sở thần tiên phương Bắc thì khỏi nói, năm 2005 chỉ có 6300 ca tử vong do tai nạn mỏ mà thôi. Nếu tính theo trọng lượng than thu hoạch thì tỉ lệ tử vong ở TQ bằng 100 lần ở Mỹ. Chính quyền TQ còn công nhận là TQ chiếm 80% số ca tử vong do tai nạn hầm lò trên thế giới.

Còn những con số thống kê về tai nạn mỏ ở Mỹ thì sao? hàng năm có khoảng 20 ca tử vong trong các hầm than mà thôi. Có lẻ chưa có quốc gia nào khai thác than đá mà không có tai nạn hầm lò. Nếu có thì đó chắc là Mỹ, hay ít ra không phải VN. Lẽ ra tác giả phải ca ngợi thành tích an toàn lao động của công nghiệp khai thác than của Mỹ mới phải.

"Thậm chí, ngay cả những người lãnh đạo công đoàn - đại diện cho lợi ích của người lao động - giờ đây cũng muốn giai cấp công nhân phải nhượng bộ để họ có thể tiếp tục hợp tác và ủng hộ giai cấp tư bản."

Dường như đoạn này muốn ám chỉ công nhân VN thì phải?

Tác giả còn nằm mơ thấy công nhân Mỹ sẽ theo gót công nhân Venezuela để giành lấy quyền làm chủ nhà máy. Rằng chỉ có cách đó mới cải thiện được điều kiện sống của công nhân mà thôi.

Hiện tượng Venezuela còn cần phải có thời gian thì mới biết được mô hình kinh tế ngược đời này có tồn tại hay không. Chưa có gì chắc chắn để kết luận rằng đây là khuynh hướng phát triển của thời đại cả.

Bài viết này ra đời ngay trong hoàn cảnh dầu sôi lửa bỏng của phong trào đình công ở VN, thế nhưng tác giả đã không hề có nhận định hay liên hệ gì đến tình hình đó. Ngay trong nước mình, Đảng đã không bảo vệ được quyền lợi của giai cấp công nhân thì liệu có ích gì khi muốn chỉ trích người khác?

Tạp Chí Cộng Sản xưa nay được dùng làm nơi đăng tải quan điểm chính thức của Đảng CSVN nhất là trên lĩnh vực lý luận và tư tưởng. Vì vậy, một bài viết có tính lý luận mà lại dựa trên quan sát hết sức phiến diện và thiếu chính xác như thế thì quả là điều đáng chê trách, đó là chưa kể những lổi biên tập rất không đáng có. Hoặc là tác giả có quá ít thông tin về CNTB mà lại dám bình luận về nó, hoặc là tác giả đã xem thường chính các đảng viên CSVN, hoặc là tất cả các đảng viên đều ... chả biết gì cả.

----------------------------------------------------------------------------------------------------

China's mines are by far the world's deadliest, with some 6,300 deaths last year in mine floods, explosions and fires.

The government said the toll was 8 percent below the number killed the previous year. But the government says China's fatality rate per ton of coal mined is still 100 times that of the United States.

China says it accounted for 80 percent of all coal mining deaths worldwide last year.

Mine owners and local officials are frequently blamed for putting profits ahead of safety, especially as the nation's soaring energy needs increase demand for coal.

http://www.cnn.com/2005/WORLD/asiapcf/02/14/china.mine/

Quang Ninh, a major coal-production centre of Vietnam, has so far seen 12 mining deaths in 2006. Last week, a pit had collapsed at a mine run by Ha Long Coal Co., killing two people.

http://news.webindia123.com/news/showdetails.asp?id=270410&cat=Asia

http://www.msha.gov/ACCINJ/ALLCOAL.HTM

04-04-2006, 01:20 AM